Bài mới nhất
Loading...
2/10/13

Có Hai Con Mèo Ngồi Bên Cửa Sổ - Phần 6

20:52
Có Hai Con Mèo Ngồi Bên Cửa Sổ - Phần 6

50

Nhà vua Sang năm đánh mắt lên tấm lịch trên tường, xoa cằm lẩm nhẩm rồi “khè” một tiếng – theo kiểu vua:

‐ Chỉ còn mười ngày nữa thôi đấy! ‐ Là sao hả ba?

– Công chúa Dây Leo nhìn nhà vua thắc thỏm hỏi, dù cô biết câu trả lời.

‐ Là sao à? – Nhà vua nhịp tay vào không khí – Là thế này này: Mười ngày nữa mà bọn chuột vẫn rúc ra rúc rích thì mèo Gấu sẽ phải ra đi!

Ông nhún vai, công chúa không rõ nhà vua đang nghiêm túc hay đang giễu cợt:

‐ Nó cần phải học cách làm một con mèo nếu muốn sang năm được về lại nhà ta.

Công chúa cảm thấy một điều gì đó rất gần với cảm giác mất mát. Cô nghĩ cách cứu con mèo, nhưng không tìm ra lý lẽ thuyết phục. Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, đau khổ nhận ra giọng mình mới yếu ớt làm sao”

‐ Con nghĩ mèo Gấu đã rất cố gắng, ba à. Nó đã bỏ thì giờ học tiếng chuột…

Nhà vua đứng lên, ông tì tay vào thành ghế khiến những cọng mây kêu răng rắc dưới thân hình bệ vệ của ông:

‐ Ba cần một con mèo biết bắt chuột chứ không cần một con mèo biết ngoại ngữ!

Thái độ của nhà vua giống như dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện về số phận của mèo Gấu. Hoàng hậu Năm Ngoái ngồi bên cạnh, ánh mắt đi qua đi lại giữa hai cha con một cách nản lòng.

Hoàng hậu hiển nhiên không thích thú gì với con mèo vô tích sự nhưng bà yêu công chúa. Bà không muốn công chúa buồn. Nhưng rõ ràng bà cũng chẳng xoay chuyển được gì.

Bà gượng gạo nói, khi nhà vua chuẩn bị sai chân ra khỏi phòng:

‐Năm ngoái…

Hoàng hậu chỉ thốt lên được hai tiếng ưa thích. Đó là bà phản ứng theo thói quen, sau đó đầu óc bà tiếp tục chạy đua và trông bà có vẻ khổ sở khi truy lung các ý tưởng.

Trong một phút, hoàng hậu tuyệt vọng nhận ra những gì bà nghĩ được trong lúc này chỉ là chuyện quên đút các khay bánh vào lò nướng.

Tất nhiên sau một hồi dùng dằng, tâm trí bà cuối cùng cũng ly khai được căn bếp và nhân đó tóm bắt được một lý lẽ bênh vực cho con mèo nhưng thời gian đã lăn bánh mất rồi: nhà vua đã ở bên kia cánh cửa.

51

Công chúa Dây Leo đã bắt đầu ngồi cạnh mèo Gấu nhiều hơn.

Cô kéo ra ngoài ban công một chiếc ghế mây để ngồi đọc sách vào buổi sáng và làm những bài tập thêu với những mẩu vải trắng vào buổi chiều.

Đó là cách cô chuẩn bị cho ngày chia tay chú mèo của cô. Chốc chốc cô lại xuýt xoa vì bị kim đâm vào tay do cô vừa thêu thùa vừa thỉnh thoảng liếc về phía chú mèo bằng ánh mắt phiền muộn.

Nhiều lúc công chúa có cảm tưởng cô đang thêu nỗi buồn của mình lên mảnh vải. Nỗi buồn ngày càng dày, càng đậm nét theo từng mũi kim và cảm giác đó làm cô mủi lòng.

Chú mèo cuộn tròn dưới chân cô, mềm mại và bất lực. Cũng như công chúa, mèo Gấu biết ngày ra đi của mình đã cận kề. Hai từ “chia tay” đâm vào lòng chú khiến chú nhói đau trong nhiều ngày. Cuộc đời một con mèo cũng chất chứa lắm vui buồn, và khi nỗi buồn sổng ra nó cũng giống như mũi kim thêu có thể làm tâm hồn 1 con mèo rỉ máu. Mèo Gấu đã nghĩ tất cả những gì có thể nghĩ, đã làm tất cả những gì có thể làm để giúp đỡ lũ chuột nhắt. Nhưng chú không thể vặn tắt những tiếng rúc rich của lũ chuột. Ai có thể vặn tắt tiếng gió reo ngoài thảo nguyên kia chứ!

Rúc mình trong nỗi trầm tư, chú lặng thầm đếm từng buồi bình minh rồi từng buổi hoàng hôn. Trong khi nhẩm đếm, chú mong mỏi biết bao nàng Áo Hoa sẽ tìm thấy chú trước khi chú rời cung điện nhà vua để đến một nơi chốn chú không hề biết.

Chỉ mười lần mặt trời lên và mười lần mặt trời lặn nữa thôi, mèo Gấu sẽ biết chú có gặp lại nàng Áo Hoa trong cuộc đời này nữa hay không

Sẽ buồn như lá
Sẽ buồn như cây
Ngày em tìm đến
Không còn anh đây…


52

Lão Chuột Cống vẫn chưa thấy quay lại hang. Có thể lão đã quay lại với cống rãnh bẩn thỉu quen thuộc vì rốt cuộc lão cũng nhận ra rằng đó mới là quê hương tăm tối của lão. Bọn chuột nhắt đoán thế, sau đó chúng quên rất nhanh lão Chuột Cống để đắm mình vào không khí lễ hội của những ngày tự do.

Thật là sung sướng khi không còn ai đè đầu cưỡi cổ mình trong cuộc đời. Trong khi đám chuột nhóc chơi nhảy vòng, rượt bắt và leo trèo, cãi cọ và hò hét ầm ĩ như thể đang sống trong những ngày lễ Tết thì các chuột ông chuột bà ngồi tựa vách hang, đưa mắt ngắm lũ nhóc vui đùa và lặng lẽ thưởng thức cuộc sống bằng cách đắm mình vào cảm giác thư thái dễ chịu.

Chỉ có Tí Hon là biết rằng những ngày bình yên sắp sửa trôi qua. Khi con mèo tử tế rời khỏi cung điện cũng là lúc lũ chuột phải quay lại nhưng ngày kiếm ăn vất vả và nguy hiểm.

Nhưng cuộc sống dù đáng lo đến đâu cũng không thể ngừng lại để suy nghĩ mãi về nó. Cần phải sống tiếp, con chuột nhắt nhủ bụng và lôi những tờ giấy ra để vẽ nàng mèo tam thể.

Chừng nào nàng Áo Hoa chưa tìm đến cung điện nhà vua, Tí Hon vẫn cảm thấy nó còn mắc nợ mèo Gấu nhiều quá!


53

Rất giống những người đầu hang số phận, mèo Gấu dùng cả buổi chiều vào việc làm cho đầu óc rỗng không. Chú tắm mình dưới những tia nắng và những ngọn gió, lắng nghe luồng không khí nóng chạy râm ran trên làn da sau khi thấm qua mớ lông dày, tuyệt không nghĩ ngợi gì. À, thực ra thì chú có trích một ít buổi chiều để dùng vào việc làm ra vài câu thơ:

Rồi ngày tới tháng
Rồi tháng tới năm
Ngọn lửa đi nằm
Là vì chiếc bóng
Tắt ngoài xa xăm
Rồi em sẽ hiểu

Làm được mấy câu, chú thấy buồn quá, lại nằm mọp xuống, thả tâm trí vào xa vắng. Con chim vàng anh hôm nào lại về đậu trên cành sứ, líu lo ngay trên đầu chú.

Thoạt đầu mèo Gấu chẳng để tâm đến con chim. Tiếng hót của nó rơi vào khoảng trốn mênh mông trong lòng chú, tan ra, loãng đi như tiếng gió chiều.

Nhưng rồi đến một lúc, trong tai chú tràn ngập tiếng chim, chả rõ vì sao. Chỉ tiếng chim thôi, không có một âm thanh nào khác.

Mèo Gấu ngẩng đầu nhìn. Con chim màu vàng nghệ đang đậu gần như ngay trên đầu của chú. Sao hôm nay nó bạo gan thế nhỉ? Nó mải hót không nhìn thấy chú hay nó chẳng coi chú ra gì? Ờ, có khi hôm nay mình không ra gì thật! Mình bèo nhèo như mớ giẻ lau sàn thế kia! Mèo Gấu ngẫm nghĩ, người chú nóng lên từng phút một, vì tức và cả vì một thứ khoái cảm rất gần với bản năng.

Như bị tiêm thuốc độc, ước muốn vồ con chim ngấm vào chú mãnh liệt đến mức chú thấy tim chú thắt lại và chân tay chú run bắn.

Trước khi kịp nghĩ mình nên làm gì, người chú đã phóng đi như một mũi tên. Lần này thì con chim không kịp vỗ cánh. Thực sự thì vào phút chót nó có nhả tránh qua một bên, nhưng đã muộn.

Những chiếc vuốt bén của con mèo đã chộp trúng một bên cánh của nó khiến những chiếc lông tróc ra, bay lả tả trong không trung, trở nên óng ảnh khi nắng chiếu qua.

Con chim văng ra khỏi cành cây, cố đập thật mạnh chiếc cánh còn lại nhưng sự vùng vẫy chỉ có thể giúp nó làm chậm tốc độ rơi.

Còn thì nó vẫn rơi xuống.

54

Mèo Gấu buông mình gần như ngay lập tức xuống mặt sân gạch phía dưới. Nhưng chú chưa kịp vồ con chim, chuột nhắt Tí Hon đã kêu từ ngách hang đằng góc tường:

- Đừng, anh!

Tí Hon thò đầu ra, lấp ló phía sau là hai mẩu tai đen trắng của nàng chuột lang.

Cả hai chạy tới chỗ con chim bị nạn.

Mèo Gấu ngạc nhiên, nó khựng lại và nhìn lũ chuột bằng ánh mắt mang hình dấu hỏi.

- Anh cho tụi em mang con chim này về. – Tí Hon nói,như để giải thích.

- Một bữa chén à?

Câu hỏi của con mèo khiến con chim rên sợ hãi. Nó đập cánh rất mạnh trong khi vẫn nằm bẹp, như muốn nhấc mình lên khỏi hiểm họa. Trông nó hoang mang và tuyệt vọng

Dạ không ạ.

- Làm bạn à?

– Mèo Gấu lại hỏi, vẻ bông đùa. Không ngờ con chuột nhắt gật đầu:

- Vâng ạ.

- Chúng ta là bạn. Chúng ta là bạn.

– Con chim bất ngờ lên tiếng. Mèo Gấu thấy nó đập cánh khe khẽ. Lần đầu mèo Gấu nghe con chim cất giọng nói. Giọng nói của con chim thật khó nghe, có lẽ vì xưa nay nó chỉ toàn hót.

Mèo Gấu lại chìm vào suy nghĩ. Nó chợt cảm thấy ý tưởng của Tí Hon hoàn toàn nghiêm túc. Một con mèo có thể kết bạn với một con chuột thì tại sao một con chuột không thể kết bạn với một con chim?

Đằng kia, Tí Hon và Út Hoa đang dìu con chim vàng anh lại góc tường.

Mèo Gấu vẫn đứng đó, khoác một vẻ trầm tư. Ngỡ như bóng chiều hoàn toàn lặng thinh nếu chiếc đuôi của chú không vẫy nhè nhẹ và mắt chú không ngước lên những vì sao đã bắt đầu nhấp nháy trên bầu trời đang dần thẫm lại.

Màn đêm nào sẽ phủ
Trên bóng chiều lặng thinh?
Bầu trời bảo: Đừng sợ
Ta sẽ thắp sao lên!


55

Mèo Gấu quay về chỗ nằm quen thuộc của mình. Hình ảnh Tí Hon và Út Hoa cặp kè bên nhau khiến chú ghen tị một cách vô cớ.

Chú lại nghĩ đến nàng mèo tam thể của chú. Mình đã xa nàng bao lâu rồi nhỉ? Chú không thể nhớ chính xác, nhưng chú nghĩ chắc là lâu lắm. Cây sứ trên ban công nhà đối diện đã rụng lá bao nhiêu lâu rồi còn gì.

Chú nằm xuống, thấy rằng trời đã vào đêm. Những câu thơ lại cựa quậy trong đầu chú.

Như có ai đó vừa đánh lên một que diêm trong ký ức, nỗi buồn trong lòng chú lại được thắp lên và bài thơ dang dở giống như ngọn nến cố cháy hết phần còn lại:

Chia tay nào sẽ tới
Sau những ngày bên nhau
Dòng sông bảo: – Đừng sợ
Ta sẽ đợi người về.

Giọt nước mắt nào rơi
Sau nhưng điều phiền muộn?
Chim vàng anh bảo: – Đừng sợ
Ta sẽ nhặt những hạt cườm long lanh trên đôi má kia
Tha vào trong truyện cổ.

Chú lại nhớ đến con chim vàng anh ban chiều. Con chim đã đi vào trong thơ chú một cách tự nhiên. Để xoa dịu nỗi đau, và để bang bó vết thương trong lòng chú.

À, còn vết thương của con chim, tối nay bọn chuột nhắt có sẽ băng bó lại cho nó không?

56

Thêm ba ngày nữa trôi qua. Trong ba ngày đó, nhà vua Sang Năm vẫn lạnh lung khi nói về ngày ra đi của con mèo và đắc chí khi lia mắt lên tờ lịch troe trường đang mỏng đi từng ngày, công chúa Dây Leo vẫn thấy lòng tan chảy ra khi nhìn về mặt kiên quyết của nhà vua và hoàng hậu Năm Ngoái vẫn lặng lẽ thở dài khi hết nhìn nhà vua lại nhìn công chúa mà không biết phải làm gì để hàn gắn sự rạn nứt giữa hai cha con.

Ở ngoài ban công, mèo Gấu vẫn đêm đêm tha những bịch cơm đi nuôi lũ chuột và âu sầu nghĩ đến những ngày chia tay sắp tới.

Đột nhiên, qua ngày thứ tư những người sống trong cung điện không còn nghe tiếng chuột rúc nữa. Nhưng không vì vậy mà mọi người ngủ ngon.

Không rõ từ đâu, những tiếng quạ kêu rền rĩ xoáy vào tai mọi người như tiếng lưỡi cưa cắn vào ống nứa. Suốt đêm tiếng quạ rờn rờn đến buốt óc kiến không có ai có thể chợp mắt.

Nhà vua Sang Năm phát khùng đến mức bật khỏi giường, cầm đèn pin bước ra ngoài hiên lia dọc các tầng cây, miệng không ngớt “xùy, xùy” để xua lũ quạ.

Ngày thứ năm lặp lại ngày thứ tư. Đến tối là quạ kêu. Cứ thế mà ra rả suốt đêm. Sáng thức dậy, khuôn mặt nhà vua xọp đi, nom hốc hác như vừa trả qua một trận ốm nặng.

Gì thế nhỉ? Sắp đến ngày tận thế chăng? – Ông cất giọng khan khan, nhìn hoàng hậu Năm Ngoái và công chúa Dây Leo bằng ánh mắt đỏ kè vì mất ngủ.

- Quạ đó, ba! – Công chúa nói.

- Thì là quạ! – Nhà vua thở hắt ra, vẻ cam chịu

– Nhưng quạ ở đâu ra?

Hoàng hậu nhanh nhẹn tán thành, mục đích để xoa dịu nhà vua hơn là đưa ra cách giải thích:

- Ờ, mẹ nhớ năm ngoái đâu có chuyện kì lạ này.

Chỉ có mèo Gấu là biết quạ ở đâu ra!


57

Ngay tối hôm đó, lúc gặp Tí Hon và Út Hoa chỗ chân tường để giao các bịch cơm, mèo Gấu đã hỏi ngay

- Bọn em làm cái trò khỉ gì hai hôm nay vậy?

- Trò gì đâu ạ?

Mèo Gấu hừ mũi:

- Giả tiếng quạ mà không làm gì à?

- Tiếng quạ hả anh? – Con chuột nhắt ngơ ngác – Tụi em tập hót tiếng chim vàng anh mà.

Lòng mèo Gấu thốt nhiên chùng xuống. Chú định mắng con chuột nhắt, vì ngay cả chú cũng khó chịu khi nghe tiếng quạ xát vào tai. Nhưng câu nói thật thà của Tí Hon khiến chú bất giác lặng người đi. Hóa ra con chuột nhắt cứu con chim vì lý do này. Nó muốn lũ chuột trong cung điện học tiếng chim. Nó muốn mèo Gấu ở lại với nó và cộng đồng chuột.

Mèo Gấu huých vào sườn con chuột nhắt: - Tiếng quạ kêu còn xốn tai hơn tiếng chuột rúc, em à.

Thật thế hở anh?

- Ờ.

Khuya đó, tiếng quạ im bặt. Và lần đầu tiên nhà vua Sang Năm ngủ ngon trong tiếng chuột rúc dưới gầm giường.

Hôm sau, nhà vua thức dậy với dáng điệu khỏe khoắn, nhưng ông vẫn không quên liếc mắt lên tầm lịch trước khi ngồi vào bàn ăn, buông thõng:

- Còn ba ngày nữa!


58

Con chim vàng anh đã bỏ đi. Nó không buồn dạy lũ chuột nữa sau khi bị Tí Hon chê bai. Con chuột nhắt kể với con mèo như thế, và nghe con mèo thở dài:

- Chúng ta không chống lại được số phận, em à! Con chuột nhắt tính nói gì đó nhưng cuối cùng nó khép miệng lại vì nó cũng không biết nó định an ủi con mèo hay an ủi chính mình.

Đột nhiên, nó nghe con mèo rì rầm:

Chia tay nào sẽ tới
Sau những ngày bên nhau?

Câu thở của con mèo làm con chuột cảm thấy bùi ngùi.

Thơ mới hả anh?

- Ờ.

- Buồn quá anh ạ.

- Ờ.

- Anh đi chắc em buồn lắm.

Mèo Gấu đặt tay lên đầu Tí Hon, bao giờ cảm động chú cũng đặt tay lên đầu Tí Hon. Chú đưa mắt nhìn ra ngoài trời, cất giọng khe khẽ:

Dòng sông bảo: – Đừng sợ

Ta sẽ đợi người về.

- Là sao hở anh?

– Con chuột hỏi.

- Là có một ngày anh sẽ quay về.

- Anh tin như thế à?

- Anh tin.

Con chuột hồi hộp, nó xích sát vào con mèo, giọng không nén được vui mừng:

- Thế anh có biết bao giờ anh quay về không?

- Anh không biết. – Mèo Gấu nhìn vẻ thất vọng của con chuột nhắt, ngần ngừ nói tiếp, tự nhiên thấy mình nhiễm ngôn ngữ của nhà vua – Có thể là sang năm…

59

Khuya ngày thứ tám, bọn chuột vẫn phát ra tiếng chút chít từ các ngóc ngách bí mật. Mèo Gấu bất lực nằm co mình ngoài ban công, hờ hững đếm sao rơi.

Ở bên trong lâu đài, trên chiếc giường nệm có vải bọc màu rượu vang nhà vua Sang năm lại bắt gặp mình trằn trọc.

Tối hôm trước ông yên giấc vì không còn nghe tiếng quạ. Nhưng khi bầy quạ bay đi rồi thì ông lại nhức nhối vì tiếng chuột.

Ông bực bội đưa bàn tay lên đếm vì ban đêm không thể nhìn vào tấm lịch.

Những ngày này công chúa Dây Leo không còn níu kéo hay năn nỉ nhà vua mỗi khi ông hét lên con số đếm ngược nữa, không phải vì cô không muốn mà vì cô không còn hơi sức.

Cô dành sức lực và thời gian để ngồi cạnh mèo Gấu nhiều hơn, vuốt ve chú nhiều hơn và cho chú ăn nhiều hơn. Cô không biết bằng cách đó cô đang vô tình giúp lũ chuột nhắt trong lâu đài.

Nhìn cách công chúa chăm sóc mèo Gấu cứ tưởng đó là con mèo bệnh.

Mèo Gấu trong như đang phát bệnh thật. Nó ủ rũ vùi đầu vào bàn tay của cô chủ nhỏ, đôi môi mỏng chốc chốc lại nhả ra những tiếng thở than. Chỉ còn hai ngày nữa thôi, mèo Gấu sẽ rời khỏi lâu đài, như vậy chú sẽ không còn cơ hội gặp lại Áo Hoa của chú nữa.

Thực sự thì chú không biết nàng mèo tam thể của chú có sẽ nhìn thấy những bức tranh mèo dán dọc phố hay không, nhưng giả như một ngày đẹp trời nào đó nàng tình cờ trong thấy và tìm được đến lâu đài của nhà vua thì điều đó cũng chẳng có nghĩa lý gì khi chú đã không còn ở đây nữa.

Sẽ buồn như lá
Sẽ buồn như cây
Ngày em tìm đến
Không còn anh đây…

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer