Bài mới nhất
Loading...
2/10/13

Có Hai Con Mèo Ngồi Bên Cửa Sổ - Phần 5

20:32
Có Hai Con Mèo Ngồi Bên Cửa Sổ - Phần 5

40

Lần này cũng vậy.

Trong khi giáo sư Chuột Cống, bằng các bài giảng của mình, vẽ ra một chân dung mèo ác độc, thâm hiểm và dữ tợn thì Tí Hon lại dùng các tài năng cảu mình vẽ một nàng mèo tam thể dịu dàng, yểu điệu, tóm lại rất đáng yêu.

Đã thế, nó không chỉ vẽ một bức mà vẽ hang trăm bức.

Như mọi lần, giáo sư Chuột Cống một tay nắm tai chú chuột nhắt nhấc bổng nó lên, tay kia gõ cây thước xuống xấp tranh vương vãi trên nền hang, miệng quát tướng: ‐ Mày vẽ nhăng nhít gì đây? Hả?

Trong khi con chuột nhắt đang ú ớ, giáo sư Chuột Cống tiếp tục dội xuống đầu nó một tràng tiếng gầm:

‐ Mèo! Mèo! Mèo!

Giáo sư co chân đá vào Tí Hon đang lơ lửng:

‐ Đó là những cái gai, là thuốc độc! Đó không phải là những bông hoa!

Con chuột nhắt đưa qua lại trong không trung sau mỗi cú đá của ngài giáo sư. Trông nó giống một quả lắc bằng bông.

Những con chuột khác chứng kiến đòn trừng phạt bằng ánh mắt lo lắng,sợ hãi.

Út Hoa rụt rè:

‐ Thưa giáo sư…

Giáo sư Chuột Cống không để con chuột lang nói hết câu. Mắt ngài lóe lên, hiện rõ vẻ hằn học:

‐ Cả ngươi nữa! Ngươi và thằng què kia cùng một giuộc, tưởng ta không biết sao!

Ngài giáo sư buông cây thước xuống nền hang để rảnh tay tóm lấy mẩu tai của nàng chuột.

Bây giờ thì đã có hai con chuột treo toòng teng trong không.

41

Tí Hon từ khi bị giáo sư Chuột Cống hành hạ, im thít không nói tiếng nào. Nó cố chịu đựng. Nó không muốn làm hỏng kế hoạch của mèo Gấu. Nó định bụng khi được thả ra, nó sẽ chui vào một ngóc ngách kín đáo nhất để vẽ những bức tranh mèo. Nó quyết sẽ không để giáo sư Chuột Cống bắt gặp một lần nữa.

Nhưng Tí Hon chỉ có thể nín nhịn khi Út Hoa chưa bị giáo sư Chuột Cống tóm lấy tai.

Khi nàng chuột lang rên lên một tiếng đau đớn thì Tí Hon quên phắt những gì mình đang trù tính.

‐ Thả Út Hoa xuống!

– Nó hét lên, rất lớn, khiến cả hang đều trợn tròn mắt.

Chưa bao giờ tiếng hét của một con chuột nhắt khiến cả vòm hang kêu ong ong đến vậy.

Lần đầu tiên cộng đồng chuột chứng kiến một con chuột nhắt quát lại ngài giáo sư. Cả ngài cũng bất ngờ. Ngài bước lui ba bước dài, hoàn toàn không tự chủ và tuột tay để rơi hai con chuột xuống nền hang.

‐ Chạy đi, Út Hoa!

Tí Hon lại hét, gấp gáp, và xoay mình chạy trước.

Nhưng Út Hoa chưa kịp chuyển động, vì mọi chuyện xảy ra quá đột ngột với nàng, giáo sư Chuột Cống đã nhanh tay chộp lấy cổ con chuột lang.

‐ Chít! Chít! Chít!

Nàng Út Hoa kêu lên, vì đau. Có lẽ giáo sư Chuột Cống đã dồn hết sự giận dữ vào cú chộp.

Tí Hon vừa phóng vài bước tập tễnh, liền quay lại. Như có một cái lò xo gắn dưới đuôi, con chuột nhắt phóng thẳng vào giáo sư

Chuột Cống như một hòn đạn. So với lần nó bị ngài ném vào vách hang, cú lao người lần này thậm chí còn mãnh liệt hơn.

Quát lại ngài giáo sư đã là chuyện động trời, tấn công ngài con hơn cả động trời – là chuyện không một con chuột nhắt nào nhìn thấy trong cuộc đời làm chuột của mình.

Thế mà chuyện không tưởng đó đang xảy ra, ngay trước mắt. Lại bởi con chuột nhắt bé nhắt trong những con chuột nhắt.


42

Hiển nhiên đó là sức mạnh của tình yêu, cú lao người ấy.

Tình yêu ban cho con người (và con chuột) một sức mạnh khôn lường, ngay cả khi người trong cuộc (và…chuột trong cuộc) còn chưa ý thức được tình yêu là gì.

Nếu loài chuột cũng có ngày Valentine như loài người thì con chuột nhắt có lẽ đã sớm hiểu được rằng nó đang yêu. Đằng này, ngay cả từ “bạn gái” mèo Gấu mớm cho Tí Hon, nó cũng hiểu rất mơ hồ.

Nhưng tình yêu là điều không cần hiểu. Vào lúc những con người (và những con chuột) đầu tiên trên trái đất đến với nhau, âu yếm nhau rồi thương nhớ nhau, có lẽ trong ngon ngữ loài người lẫn chuột đều chưa có từ “yêu”.

Bao giờ cuộc sống cũng đi trước, ngôn ngữ lò dò theo sau. Ngôn ngữ bám lấy đời sống, láo liên quan sát, hễ thấy đời sống nảy ra sự kiện gì chưa từng có trước đó, ngôn ngữ mới nghĩ ra từ thích hợp để mô ta và gọi tên cái sự kiện đó.

Chuột nhắt bên Anh cũng vậy thôi. Chúng yêu nhau và cùng nhau đẻ con rất lâu rồi mới biết nói câu “I love You”.

Điều quan trọng của tình yêu không phải là am hiểu mà là cảm nhận. Chính cảm xúc, chứ không phải sự phân tích về cảm xúc, làm nên tình yêu.

Tí Hon không biết mình đã yêu nàng chuột lang. Nhưng chú chuột nhắt cảm thấy êm đềm khi nằm cạnh nàng, cảm thấy hạnh phúc đến tức thở khi nàng bẽn lẽn tặng cho nó một hạt ngô, và vô cùng hãnh diện khi thủ thỉ bên tai nàng những câu thơ tình tứ chôm được của con mèo: “Mùa đông về tới cổng rào/ Nhớ tìm áo ấm mặc vào, Út Hoa!”

Và lần này, khi nàng chuột lang bị hành hạ và kêu lên trong sợ hãi, chú chuột nhắt quên mất mình là chuột nhắt.

Một thứ gì đó giống như mồi lửa cháy lên trong lòng nó làm nó bỏng rát, đau đớn và phẫn nộ.

Và nó lao đi, coi cái chết nhẹ tựa lông… chuột.

Đó là yêu.


43

Cũng như mọi con chuột trong hang, giáo sư Chuột Cống không nghĩ Tí Hon dám tấn công mình.

Nó quát ngài đã là quá đáng lắm rồi. Đã ra ngoài sức tưởng tượng của ngài rồi. Tấn công là chuyện không thể xảy ra. Bởi một con chuột nhắt tấn công một con chuột cống là điều bất khả thi.

Dù dũng cảm có thừa, dù có quyết liều chết thì xét về thực lực, một con chuột nhắt cũng không thể làm được chuyện vá trời đó.

Giáo sư Chuột Cống không hình dung Tí Hon dùng cả thân hình làm một hòn đạn.

Hòn đạn không thể xuyên thủng cơ thể ngài nhưng nó làm cho ngài ngã xuống, vì sự mất cảnh giác của ngài, cả vì sức lao khủng khiếp của nó.

Bọn khan giả chuột thấy ngài giáo sư ngã chổng kềnh trên nền đất ẩm thì khoái chí lắm, muốn reo lên mà không dám. Chỉ vài nhóc chuột không kềm được, vừa cười hí hí vừa lấy tay che miệng.

May cho bọn chuột oắt là lúc này giáo sư Chuột Cống không buồn để ý đến những tràng rinh rich của chúng.

Đầu ngài đang bị cơn giận dữ làm cho sôi lên như một nồi súp de và ngài chẳng nghĩ đến điều gì khác ngoài chuyện tóm cổ cho bằng được thằng Tí Hon rồi băm vằm nó ra hang trăm mảnh.

Lúc lao vào giáo sư Chuột Cống, húc ngài ngã lăn ra, Tí Hon cũng văng ngược trở lại, rơi xuống nền hang, óc choáng váng vì cú va quá mạnh.

Nhưng nó cố gượng dậy, hối hả chạy men theo ngách hang trước khi ngài giáo sư kịp hoàn hồn.

Lần này thì Út Hoa không còn ngơ ngác như lúc nãy. Nàng hơi khựng một chút – một chút thôi, rồi nhanh chân biến theo một hướng khác.

Út Hoa xuất phát chậm hơn Tí Hon, ý tác giả muốn nói là khoảng cách giữa giáo sư Chuột Cống và nàng chuột lang gần hơn nhiều so với khoảng cách giữa ngài và chú chuột nhắt.

Nhưng như đã nói, ngoài Tí Hon ra ngài giáo sư không quan tâm đến bất cứ con chuột nào khác vào lúc này. Vừa lóp ngóp bf dậy, ngài lập tức phóng mình rượt theo con chuột nhắt, râu ngài vểnh ngược, lông trên mình dựng đứng, trông ngài gần như không còn lý trí

Và vì thế, trông ngài ngày càng đáng sợ.


44

Khung cảnh trong hang lúc này chẳng khác nào một đám rước.

Tí Hon chạy trước, giáo sư Chuột Cống chạy phía sau. Sau ngài giáo sư là bọn chuột nhắt hiếu kỳ và lo lắng. Nàng chuột lang bây giờ cũng kịp quay lại và nhập vào đám đông toàn đuôi là đuôi kia.

Bọn chuột chạy theo, chưa biết sẽ làm gì nhưng nếu Tí Hon lâm nguy, chúng nhất định sẽ làm điều gì đó – chúng chưa nghĩ ra nhưng chắc chắn đó là điều rất ghê gớm, và hẳn là điều chúng chưa bao giờ thử làm kể từ khi lọt lòng mẹ đến nay.

Tí Hon hết ngoặt trái đến ngoặt phải chân cẳng cuống cuồng, tim thắt lại khi tiếng thở phì phò của ngài giáo sư mỗi lúc một lớn dần sau đuôi. Nếu không tập tễnh, Tí Hon chưa chắc đã chạy thoát, huống gì nó là con chuột què.

Khoảng cách giữa nó và ngài giáo sư, hay nói một cách bóng bẩy, khoảng cách giữa sự sống và cái chết mỗi lúc một thu hẹp lại và Tí Hon hoàn toàn có thể đo được điều đó qua tiếng rít giận dữ của giáo sư Chuột Cống đang ở rất gần nó.

Nếu nơi cư ngụ của cộng đồng chuột nhắt không có vô số những đường ngang ngõ tắt, có lẽ Tí Hon đã rơi vào tay ngài giáo sư từ lâu rồi. Cứ vào lúc con chuột nhắt có cảm giác những chiếc vuốt của giáo sư Chuột Cống sắp ghim xuống đầu mình, nó lại bắt gặp một lối rẽ ngay trước mặt.

Cuộc rượt đuổi càng lúc càng tỏ ra không cân sức, như cuộc đua giữa chiếc máy bay và một chiếc ô tô, đã thế chiếc ô tô khốn khổ đó lại bị xẹp mất một bánh.

Những góc ngoặt bất ngờ chỉ làm chậm lại thời khắc quyết định số phận của con chuột nhắt chứ không thể thay đổi được số phận có vẻ đã được an bài của nó.

Tí Hon càng chạy càng đuối dần, nó bắt đầu cảm thấy các cẳng chân dường như không còn nghe lời nó nữa.

Cho đến lúc Tí Hon nhận ra nó không còn chút hơi sức nào và đang nghĩ đến chuyện nằm lăn quay ra nền đất, mặt mọi thứ ra sao thì ra, nó chợt nhìn thấy một đốm sang đằng trước mặt.


45

Đốm sang nhỏ và tròn, in trên nền hang như một đồng xu bằng ánh sang.

Mà đúng là ánh sáng thật. Ánh mặt trời xuyên qua cái lỗ nhỏ như lỗ thong hơi ở nơi mỏng nhất của vòm hang đã tạo nên đốm sáng đó.

Cụm từ “ánh sáng cuối đường hầm” trong hoàn cảnh này hoàn toàn đúng theo cả nghĩa bóng lẫn nghĩ đen.

Không nghĩ ngợi, cũng không có thì giờ để nghĩ ngợi, Tí Hon hít vô một hơi dài và vét nốt chút sức lực cuối cùng, nó hối hả bò lên vách hang, chui tọt vào lỗ thủng.

‐ Hà hà! Con chui vào rọ rồi, con ơi!

Giáo sư Chuột Cống cười hiểm độc. Ngài bò nhanh thoăn thoắt, đến mức khi thò đầu vào lỗ thủng suýt chút ngài đã ngoặm được cái mẩu đuôi của con chuột nhắt.

Tới đây thì sân khấu xem như hạ màn trước mắt cộng đồng chuột đang xúm xít dưới nền hang, vừa ngóc cổ nhìn lên vừa lo lắng bàn tán.

Nàng chuột lang ngước mắt nhìn mãi chỗ lỗ thông hơi lúc này đã tối om, hết nghiêng bên tai trắng đến nghiêng bên tai đen, vẫn không nghe thấy động tĩnh gì.

Nàng lui vào một góc, mắt vẫn không rời trần hang và trong một lúc chợt nhận ra mắt mình ươn ướt. Út Hoa không dám giơ tay lau, nàng sợ những con chuột khác nhìn thấy.

Nhưng nàng không ngăn được một tiếng rên đau đớn chảy ra từ miệng nàng:

‐ Ôi… ôi… ôi…


46

Tí Hon chạy và chạy, bò và bò. Chạy những chỗ rộng và bò những chỗ lỗ thông hơi đột ngột hẹp lại, chỉ vừa đủ cho nó chui qua.

Lưng và bụng nó cọ vào vách làm rụng hàng túm lông, nhiều chỗ da bị tróc. Mãi về sau Tí Hon mới cảm thấy đau rát. Còn ngay lúc đó, nó chẳng có cảm giác gì.

Nó chạy và bò, bò và chạy, rồi lại bò, về phía sự sống. Trong lúc cuống quýt, nó không có thì giờ lắng nghe xem trái tim nó còn đập hay không, chỉ thấy ngực tức nghẹn.

Ngay cả khi ra khỏi đường hầm, đã thấy vô vàn ánh sáng xát vào mắt, đã nghe vô vàn gió cù vào người, con chuột nhắt vẫn không dừng chân.

Nó lao mải miết, vẫn chưa hết sợ hãi, va đầu phải một thứ gì rất cứng để rồi nhận ra đó là bức vách của cng điện nhà vua.

Nó men theo bờ tường, leo dọc than dây cát đằng và chỉ nhận ra mình thoát chết khi nhìn thấy cái ban công quen thuộc.

Bên kia lan can, mèo Gấu đang ườn mình một cách biếng nhác và uể oải lê mắt trên những đám mây.


47

Từ trên cao tia nhìn của mèo Gấu rớt xuống chỗ Tí Hon vừa phát ra tiếng động. Chú nhòm người lên, hai tai dựng đứng.

Một con mèo mang những vết xước cũ ngỡ ngàng đối diện một con chuột mang những vết xước mới.

‐ Ồ, em vừa đánh nhau với ai à? – Mèo Gấu tiến về phía người bạn nhỏ, ngạc nhiên hỏi.

‐ Lão Chuột Cống rượt em. – Tí Hon hổn hển đáp, nó vẫn còn mệt phờ râu. Mèo Gấu từng nghe Tí Hon kể về giáo sư Chuột Cống.

‐ Thế lão đâu rồi? – Mèo Gấu nghiến răng, đảo mắt nhìn quanh.

‐ Em cũng chẳng biết nữa. Em mải chạy, không có thì giờ ngoái lại xem lão ở đâu!

Con chuột nhắt xoa tay lên ngực như muốn làm trái tim đập chậm lại.

‐ Một ngày nào đó a sẽ hỏi tội lão. Mèo Gấu nói, và nó đặt tay lên đầu Tí Hon:

‐ Em ở lại đây với anh…

‐ Em phải về.

‐ Em không sợ rơi vào tay lão Chuột Cống lần nữa à?

‐ Em sợ. Nhưng em sợ Út Hoa lo lắng hơn. Con chuột nhắt làm mèo Gấu nhớ đến nàng Áo Hoa của mình. Chú nhìn Tí Hon bằng cặp mắt ái ngại:

‐ Hay là anh đi cùng em. Nếu lão Chuột Cống…

Mèo Gấu làm Tí Hon cảm động. Con chuột nhắt hiểu lòng tốt của con mèo.

‐ Cảm ơn anh.
Con chuột nói. Rồi nó nói tiếp:
‐ Nhưng cửa hang bé tí, anh không vào được đâu…
Tí Hon chưa bỏ đi ngay. Trái tim nó vẫn đang đập thình thịch ở đâu đó trên cổ họng, và hình ảnh dữ tợn của giáo sư Chuột Cống giống như một thanh sắt nung đỏ cắm trong óc nó khiến nó tự ép mình thả neo cạnh con mèo thêm một lúc nữa.
Cho đến khi cây sứ ở ban công nhà đối diện rụng tới chiếc lá thứ ba mươi sáu, con chuột nhắt mới thực sự hoàn hồn.
Mèo Gấu đưa Tí Hon một quãng, cho tới cửa hang khoét sâu dưới chân tường ởgóc sân chú mới lững thững quay về.
Tí Hon có thể mất mạng trong lần trở về này. Nhưng ít ra nó biết nó đang trở về với nàng chuột lang của nó và nếu chết, nó cũng biết rõ nó chết vì điều gì và vì ai. Mình còn sống sờ sờ ra đó, những mình không làm được gì cho Áo Hoa, thậm chí chẳng thể trở về với nàng. Mèo Gấu đăm chiêu bứt một sợi ria, cảm thấy vô cùng phiền muộn.


48

Tí Hon rón rén chui qua cửa hang trong tâm trạng có thể sa vào tay giáo sư Chuột Cống bất cứ lúc nào.

Nhưng ước muốn mãnh liệt của nó trong lúc này là báo cho nàng Út Hoa biết nó vẫn còn sống sau cuộc đầu tẩu bở h ơi tai xuyên qua lỗ thông hơi.

Nó muốn “bạn gái” của nó biết nó đã thoát khỏi gọng kềm của số phận cho dù gọng kềm đó có thể sẽ khép lại lần nữa, nếu chẳng may nó chạm trán giáo sư Chuột Cống trong lần trở về.

Nhưng chẳng có gì giống như Tí Hon tưởng tượng. Đón con chuột nhắt ngay sau cửa hang là cộng đồng chuột ầm ĩ khi thấy nó xuất hiện.

Các chuột ông chuột bà giành nhau thằng bé như giành một quả táo để được bế nó trên tay và rung rung nói:

‐ Ôi, hóa ra là còn sống hả con?

‐ Ta tưởng lão Chuột Cống đã xé con ra thành nghìn mảnh rồi chứ!

Cô chuột trước đây được Tí Hon vẽ tặng bức chân dung xinh đẹp với giỏ hoa trên tay và chiếc nơ trên đầu thì siết chặt thằng bé trong vòng ôm và nhỏ nước mắt tong tong lên đầu nó, chỉ để nấc lên:

‐ Hức…, hức…

Tí Hon nhoài đầu ra ngoài khỏi cái ôm để có thể hít không khí vô phổi, và nơm nớp quay đầu nhìn quanh:

‐ Ngài giáo sư… ‐ Giáo sư gì cái lão độc ác đó! – Một chuột ông hừ giọng.

Con chuột nhắt ngạc nhiên: ‐ Thế….

‐ Lão chưa quay về. Nhưng lần này bọn ta quyết không để cho lão yên. Lão ngồi lên đầu bọn ta thế là đủ rồi.

Cô chuột đã ngưng khóc. Hòa vào những lời đanh thép của chuột ông, cô vỗ tay lên đầu Tí Hon:

‐ Ông ấy nói đúng đó. Một chú bé tật nguyền như con mà lão Chuột Cống còn muốn hãm hại thì đúng là lão mất hết tính chuột rồi!

Ông chuột nói những lời can trường, quả cảm. Cô chuột nói những lời chí lý sâu xa. Nhưng Tí Hon không nghe hết đoạn sau.

Bọn chuột nhóc nắm tay thành vòng tròn, vừa nhảy quanh Tí Hon vừa gân cổ hò reo làm tâm trí nó đột ngột rối tung:

Thôi thì ta sẽ gọi
Tên em là Tí Hon
Để ngày nào cũng thấy
Em chạy nhảy lon ton…

Tí Hon nghe mặt mình nóng rang. Nó kéo tay con chuột nhóc đang ở gần mình nhất, lắp bắp:

‐ Ơ… ơ…

‐ “ Ơ’ gì kia?

– Con chuột bạn vờ vịt hỏi lại.

‐ Sao… sao…

– Tí Hon nghe cổ họng khô rang

– Sao… tụi mày biết bài này? Nó đâu phải là bài hát…

‐ Dĩ nhiên nó là một bài thơ. Tụi tao đem bài thơ phổ nhạc. Và sửa lại một vài chỗ…

‐ Nhưng làm sao mà tụi mày…

‐ Này Tí Hon! Mày nghĩ là ở trong hang vắng một con chuột này thủ thỉ đọc thơ cho một con chuột kia thì không đứa nào trong những con chuột còn lại nghe thấy hết hả?


49

Nàng chuột lang không có mặt trong đám hội hè chào mừng Tí Hon. Nàng e thẹn.

Trước đó nàng đã nghe bọn chuột nhóc ngân nga ca khúc phổ từ bài thơ nghe lỏm và nàng không muốn mình trở thành miếng mồi ngon cho những trò chọc ghẹo.

Thực ra thì Út Hoa không xem chuyện tíu tít quanh Tí Hon là quan trọng.

Điều đáng kể nhất là Tí Hon còn sống trên cõi đời và đã trở về với nàng.

Nàng rúc vào một xó tối, mặc cho lòng mình bị xâm chiếm bởi vô vàn cảm xúc. Nàng thấy trái tim mình như một quả bóng bị bơm căng và trên mặt nàng đã bắt đầu long lánh những giọt lệ.

Tí Hon bò đến bên Út Hoa ngay vào lúc nước mắt đã tắm ướt cả mớ ria mảnh của nàng chuột lang. Nó lặng lẽ đến nằm bên cạnh cô bạn gái, khẽ chạm vào mớ lông mềm mại của nàng.

Cái chạm đó, khẽ thôi, như muốn nói: ‐ Tôi đã về rồi nè.

Nàng chuột lang cũng đáp lại cái chạm khẽ của Tí Hon bằng một cú huých, cũng rất khẽ, như để trả lời: -Mình biết rồi! Chào mừng bạn!

Có lẽ cả hai đều muốn nói nhiều hơn thế, dù chúng chỉ nói với nhau bằng những cú chạm. Nhưng sau một biến cố trọng đại nhường kia, bao nhiêu lời vẫn là không đủ.

Như vẫn thường xảy ra, đôi khi sự im lặng lại nói được nhiều hơn.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Toggle Footer